'Nếu xót mẹ, các cô đón bà về nhà mà nuôi'

 - Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ mang chuyện gia đình mình lên mạng và cũng không bao giờ tôi nghĩ tôi đi nói xấu chị dâu trên báo chí thế này. Tuy nhiên tôi không còn cách nào khác. Tôi muốn một lúc nào đó chị sẽ đọc được bài này và hiểu rằng, cuộc đời luôn có nhân có quả.

Bố mẹ tôi là người Bắc. Gia đình tôi có ba anh chị em. Tôi là út, trên tôi có một anh trai và một chị gái. Năm 2004, tôi thi đỗ đại học ở TP.HCM nên chuyển vào đây sống và học tập. Bây giờ thì tôi đã có gia đình với hai đứa con, cuộc sống khá ổn định ở thành phố này.

Ở Bắc, sau khi chị gái tôi lấy chồng, bố mẹ tôi cũng dồn tiền ở quê rồi mua một suất đất và xây nhà đoàng hoàng ở Hà Nội để sống cùng anh trai tôi.

2 năm sau khi xây nhà, anh trai tôi lấy vợ. Chị vợ là người Hà Nội gốc, gia đình khá giả. Bản thân chị cũng được học hành, cũng đi nước ngoài nước trong và kiếm tiền không kém gì anh trai tôi. 

Tuy nhiên, chị ấy không được lòng bố mẹ tôi vì “xấu người, xấu cả nết”.

Gia đình tôi vốn không ưa gì chị dâu. Ảnh minh họa

Trong khi anh trai tôi đẹp trai ngời ngời, cao 1m75 thì chị ấy chỉ cao 1m50 và nặng tới 55 kg. Răng hô, khuôn mặt chị gãy và nước da đen xạm. Đã vậy chị còn hay cậy mình là người có tiền nên cư xử với bố mẹ chồng không ra gì.

Năm 2015, bố tôi ốm nặng. Tôi và chị gái tôi lấy chồng xa nên không thể ở lại chăm sóc cho bố được lâu. Chúng tôi nhờ cả vào chị. Thế nhưng ngay sau ngày tôi lên máy bay trở về TP.HCM để tiếp tục cuộc sống của mình thì chị dâu tôi rước về một người giúp việc.

Từ đó, mọi chuyện như thuốc thang, tắm giặt, cơm nước, vệ sinh… cho bố, chị ấy giao cả cho người làm. Còn lại chị ấy không động chân động tay vào bất cứ công việc gì liên quan đến bố tôi.

Bố tôi uất, mẹ tôi cũng bực mình theo. Vì thế bệnh tình của ông càng ngày càng nặng lên. Một năm sau thì bố tôi mất.

Trước khi mất, có đông đủ con cháu, bố tôi dặn các con phải chăm sóc cho mẹ thật tốt. Vì vắng bố, mẹ tôi sẽ rất buồn. Chị dâu tôi cũng có mặt ở đó nhưng không nói không rằng.

Bố tôi mất được ba tháng, chúng tôi làm lễ cúng 100 ngày cho bố. Sau khi cúng lễ xong xuôi, cả nhà ngồi đoàn tụ ăn uống. Ăn uống xong, chị dâu tôi đứng dậy mời anh em ngồi lại để bàn việc.  

Hai chị em gái chúng tôi cứ nhìn nhau, không ai biết chị ấy muốn nói chuyện gì. Tuy nhiên nhận được ánh mắt đề nghị của anh trai, chúng tôi cũng miễn cưỡng ngồi lại bàn uống nước.

Chị dâu tôi không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề. Chị bảo, chị đã bàn với anh và đi đến quyết định, sau 100 ngày của bố, anh chị sẽ đưa mẹ vào viện dưỡng lão.

Theo lời chị, công việc của anh chị khá bận, các cháu cũng bận học hành nên cần đưa bà vào viện dưỡng lão để bà đỡ buồn. Hơn nữa, ở đó, đội ngũ nhân viên sẽ chăm sóc cho bà tốt hơn là những người giúp việc không được đào tạo chuyên nghiệp mà chúng ta tìm được ở quê. Khi bà ốm, họ sẽ biết để thuốc thang, điều trị cho bà. Các chế độ ăn uống dành cho người già cũng khoa học hơn…

Chị ấy có vẻ muốn nói nhiều, nhưng mới nói đến đó là chị em chúng tôi đã không thể ngồi yên. Tôi và chị gái tôi nhảy dựng lên cắt lời.

Đành rằng ở viện dưỡng lão, họ có đội ngũ y tế được đào tạo chuyên nghiệp hơn mấy bà nhà quê nhưng không ai chăm bố mẹ tốt hơn các con. Hơn nữa, có con có cháu là để nhờ cậy lúc tuổi già. 

Đằng này chỉ vì sự ích kỷ bản thân mà chị dâu tôi lại định đẩy bà đến một nơi toàn người xa lạ, rồi giao trách nhiệm chăm sóc mẹ cho những người không quen biết.

Tôi là phận gái, không thể đón mẹ mình đến sống chung nhưng tôi cũng không cam lòng để họ mang gửi mẹ tôi vào viện dưỡng lão. Ảnh minh họa

Nói chung hai chị em tôi nhất quyết không đồng ý. Tôi yêu cầu anh chị phải có trách nhiệm chăm sóc mẹ thật tốt cho đến khi mẹ qua đời.

Nhưng chị dâu kiên quyết gạt đi. Chị bảo, anh chị đã quyết, các cô là em thì chỉ có quyền nghe, không có quyền thay đổi ý kiến. Nếu xót mẹ, các cô hãy đón bà về nhà mà nuôi.

Tôi nghe lời chị mà sững sờ. Tôi không nghĩ, một người được ăn học đàng hoàng như chị lại có cách nói vô đạo đức như vậy. Đến cả mẹ tôi, nghe chị nói mà nước mắt còn chảy tràn trên gò má. Vậy mà chị ấy không hề mảy may nghĩ ngợi.

Uất hận hơn là bằng cách nào đó, chị ấy đã bỏ bùa mê thuốc lú vào anh trai tôi khiến anh ấy cũng đồng ý với quyết định của chị. Vì thế, gia đình tôi bây giờ đang rất rối bời. 

Tôi là phận gái, không thể đón mẹ mình đến sống chung nhưng tôi cũng không cam lòng để họ mang gửi mẹ tôi vào viện dưỡng lão. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.

Hạ Nhiên (TP.HCM)

Source : vietnamnet[dot]vn

Đăng nhận xét