Bên cạnh đó, top chủ đề được bàn luận nhiều trên mạng XH Vitalk.vn còn có: Tài xế 'xe điên' chạy ngược chiều cán chết hai anh em từng có tiền án về ma túy, mới đi tù về; chồng biến mất sau khi nhắn tin cho vợ bầu, báo lên rừng giải quyết việc...
1. Chủ quán ở Sầm Sơn bị xử phạt vì bán một quả dừa giá 50 nghìn đồng: Đắt hay rẻ?
Theo phản ánh của du khách, chiều ngày 3/5, tại bãi biển Sầm Sơn, du khách gọi một quả dừa để uống nước, khi thanh toán tiền đã bị chủ quán lấy 50 ngàn đồng. Khi thắc mắc thì người bán trả lời, giá ở đây đều như vậy! Khách đòi xem bảng niêm yết giá thì chủ quán nói không có. Chủ quán sau đó đã bị Đội quản lý thị trường số 2 xử phạt. Vụ việc đang gây tranh cãi trái chiều trong cộng đồng xung quanh mức giá bán ở trên là đắt hay rẻ? > Xem chi tiết
Ảnh minh họa.
2. Bịa chuyện có ảnh ngoại tình, tống tiền chị hàng xóm: Vì sao dám làm liều?
Dù trong tay không có tấm hình nào, Võ Trung Thực (trú xã An Phú, huyện Tịnh Biên, An Giang) vẫn nhắn tin cho chị hàng xóm, báo là có một số hình ảnh nhạy cảm chị đang ngoại tình ở nhà trọ. Sau khi nhắn tin qua lại, Thực yêu cầu chị nộp 20 triệu đồng mua lại số hình ảnh mà mình đang nắm giữ, nếu không sẽ tung lên mạng. Vụ việc đang khiến nhiều người đặt dấu hỏi: Vì sao thanh niên kia dám cả gan làm liều như vậy? > Xem chi tiết
Ảnh minh họa.
3. Tài xế 'xe điên' chạy ngược chiều cán chết hai anh em từng có tiền án về ma túy, mới đi tù về: Tại sao vẫn được tuyển làm lái xe?
Liên quan đến vụ tài xế xe tải lấn làn đâm chết 2 người đi xe máy trên quốc lộ 1A, ngày 4/5, lãnh đạo Công an huyện Lạng Giang cho biết tài xế xe tải Đào Mạnh Hà (40 tuổi, trú tại phường Ngô Quyền, TP Bắc Giang, tỉnh Bắc Giang) từng có một tiền án về tội Mua bán trái phép chất ma túy và mới đi tù về hồi đầu năm 2017. Tại sao tài xế này vẫn được tuyển lái xe? > Xem chi tiết
Hiện trường vụ tai nạn.
4. Chồng biến mất sau khi nhắn tin cho vợ bầu, báo lên rừng giải quyết việc: Có phải bị tâm thần?
Theo lời người thân chia sẻ, chồng chị Lê Thị Hằng (25 tuổi, ngụ số 12 thôn Tân Lập, xã Eana, huyện Krông Ana, Đắk Lắk) là anh Nguyễn Văn Tư (24 tuổi) đột nhiên biến mất từ ngày 25/4. Sau khi chồng mất tích chị Hằng có nhận được tin nhắn của anh Tư với nội dung dặn dò chị Hằng ở nhà chăm sóc sức khỏe, còn bản thân đi rừng nên khi nào xong việc sẽ trở về nhà. Vụ việc dang khiến nhiều người đặt câu hỏi: Nguyên nhân nào dẫn đến sự mất tích bí ẩn của người chồng? > Xem chi tiết
Hình ảnh người chồng mất tích.
5. Chuyến bay dẫn đến kết thúc cuộc hôn nhân của Angelina Jolie và Brad Pitt: Giọt nước làm tràn ly khiến cuộc hôn nhân tan vỡ?
Trước đây, Angelina Jolie từng "úp mở" về một chuyện kinh khủng đã xảy ra trên chuyến bay cùng Brad Pitt và các con, hành trình từ Nice (Pháp) trở về Los Angeles (Mỹ). Sự cố này đã chấm dứt cuộc hôn nhân của họ. Nhưng nữ diễn viên chưa bao giờ hé lộ chi tiết. Trang Us Weekly vừa qua đã đăng tải thêm một số chi tiết mới, trong đó cho biết trên chuyến bay, Angelina đã phải yêu cầu Brad tỉnh rượu, và Angelina thậm chí đã dự định chia tay chồng từ nhiều tháng trước khi xảy ra sự cố này. Có ý kiến cho rằng mọi chuyện trên chuyến bay như giọt nước làm tràn ly khiến cuộc hôn nhân của cặp ngôi sao tan vỡ? >Xem chi tiết
Cặp đôi Brad Pitt - Angelina Joline.
6. Bạn trai Thanh Thảo gây chú ý khi mở tài khoản ngân hàng cho con trai nuôi của nữ ca sĩ
Thanh Thảo chia sẻ niềm hạnh phúc của mình khi người yêu của cô quyết định mở tài khoản ngân hàng cho con trai nuôi Jacky của Thanh Thảo. Tài khoản này nhằm mục đích tạo nền tảng kinh tế để Jacky có một số vốn nhỏ khi tròn 18 tuổi và bước vào ngưỡng cửa đại học. Hành động của bạn trai ca sĩ khiến nhiều người chú ý và cho rằng nó thể hiện tình yêu dành cho cô theo kiểu mà ông bà ta vẫn ví von: "Yêu ai yêu cả đường đi lối về". >Xem chi tiết
Thanh Thảo chia sẻ việc con trai nuôi được mở tài khoản.
Bên cạnh đó, top chủ đề được bàn luận nhiều trên mạng XH Vitalk.vn còn có: Tài xế 'xe điên' chạy ngược chiều cán chết hai anh em từng có tiền án về ma túy, mới đi tù về; chồng biến mất sau khi nhắn tin cho vợ bầu, báo lên rừng giải quyết việc...
1. Chủ quán ở Sầm Sơn bị xử phạt vì bán một quả dừa giá 50 nghìn đồng: Đắt hay rẻ?
Theo phản ánh của du khách, chiều ngày 3/5, tại bãi biển Sầm Sơn, du khách gọi một quả dừa để uống nước, khi thanh toán tiền đã bị chủ quán lấy 50 ngàn đồng. Khi thắc mắc thì người bán trả lời, giá ở đây đều như vậy! Khách đòi xem bảng niêm yết giá thì chủ quán nói không có. Chủ quán sau đó đã bị Đội quản lý thị trường số 2 xử phạt. Vụ việc đang gây tranh cãi trái chiều trong cộng đồng xung quanh mức giá bán ở trên là đắt hay rẻ? > Xem chi tiết
Ảnh minh họa.
2. Bịa chuyện có ảnh ngoại tình, tống tiền chị hàng xóm: Vì sao dám làm liều?
Dù trong tay không có tấm hình nào, Võ Trung Thực (trú xã An Phú, huyện Tịnh Biên, An Giang) vẫn nhắn tin cho chị hàng xóm, báo là có một số hình ảnh nhạy cảm chị đang ngoại tình ở nhà trọ. Sau khi nhắn tin qua lại, Thực yêu cầu chị nộp 20 triệu đồng mua lại số hình ảnh mà mình đang nắm giữ, nếu không sẽ tung lên mạng. Vụ việc đang khiến nhiều người đặt dấu hỏi: Vì sao thanh niên kia dám cả gan làm liều như vậy? > Xem chi tiết
Ảnh minh họa.
3. Tài xế 'xe điên' chạy ngược chiều cán chết hai anh em từng có tiền án về ma túy, mới đi tù về: Tại sao vẫn được tuyển làm lái xe?
Liên quan đến vụ tài xế xe tải lấn làn đâm chết 2 người đi xe máy trên quốc lộ 1A, ngày 4/5, lãnh đạo Công an huyện Lạng Giang cho biết tài xế xe tải Đào Mạnh Hà (40 tuổi, trú tại phường Ngô Quyền, TP Bắc Giang, tỉnh Bắc Giang) từng có một tiền án về tội Mua bán trái phép chất ma túy và mới đi tù về hồi đầu năm 2017. Tại sao tài xế này vẫn được tuyển lái xe? > Xem chi tiết
Hiện trường vụ tai nạn.
4. Chồng biến mất sau khi nhắn tin cho vợ bầu, báo lên rừng giải quyết việc: Có phải bị tâm thần?
Theo lời người thân chia sẻ, chồng chị Lê Thị Hằng (25 tuổi, ngụ số 12 thôn Tân Lập, xã Eana, huyện Krông Ana, Đắk Lắk) là anh Nguyễn Văn Tư (24 tuổi) đột nhiên biến mất từ ngày 25/4. Sau khi chồng mất tích chị Hằng có nhận được tin nhắn của anh Tư với nội dung dặn dò chị Hằng ở nhà chăm sóc sức khỏe, còn bản thân đi rừng nên khi nào xong việc sẽ trở về nhà. Vụ việc dang khiến nhiều người đặt câu hỏi: Nguyên nhân nào dẫn đến sự mất tích bí ẩn của người chồng? > Xem chi tiết
Hình ảnh người chồng mất tích.
5. Chuyến bay dẫn đến kết thúc cuộc hôn nhân của Angelina Jolie và Brad Pitt: Giọt nước làm tràn ly khiến cuộc hôn nhân tan vỡ?
Trước đây, Angelina Jolie từng "úp mở" về một chuyện kinh khủng đã xảy ra trên chuyến bay cùng Brad Pitt và các con, hành trình từ Nice (Pháp) trở về Los Angeles (Mỹ). Sự cố này đã chấm dứt cuộc hôn nhân của họ. Nhưng nữ diễn viên chưa bao giờ hé lộ chi tiết. Trang Us Weekly vừa qua đã đăng tải thêm một số chi tiết mới, trong đó cho biết trên chuyến bay, Angelina đã phải yêu cầu Brad tỉnh rượu, và Angelina thậm chí đã dự định chia tay chồng từ nhiều tháng trước khi xảy ra sự cố này. Có ý kiến cho rằng mọi chuyện trên chuyến bay như giọt nước làm tràn ly khiến cuộc hôn nhân của cặp ngôi sao tan vỡ? >Xem chi tiết
Cặp đôi Brad Pitt - Angelina Joline.
6. Bạn trai Thanh Thảo gây chú ý khi mở tài khoản ngân hàng cho con trai nuôi của nữ ca sĩ
Thanh Thảo chia sẻ niềm hạnh phúc của mình khi người yêu của cô quyết định mở tài khoản ngân hàng cho con trai nuôi Jacky của Thanh Thảo. Tài khoản này nhằm mục đích tạo nền tảng kinh tế để Jacky có một số vốn nhỏ khi tròn 18 tuổi và bước vào ngưỡng cửa đại học. Hành động của bạn trai ca sĩ khiến nhiều người chú ý và cho rằng nó thể hiện tình yêu dành cho cô theo kiểu mà ông bà ta vẫn ví von: "Yêu ai yêu cả đường đi lối về". >Xem chi tiết
Thanh Thảo chia sẻ việc con trai nuôi được mở tài khoản.
Ông ngoại bị bắn chết, tuổi thơ của tôi là những năm tháng ai oán cơ cực đầy đau khổ. Đi học xa nhà có lúc phải ăn món lúa non rang vàng, đem giã thành món bột như cám được gọi là “lớ”. Muốn nuốt được “lớ” thì phải nhấp nước nếu không sẽ bị nghẹn. Sau bao cố gắng để vào được đại học thì bị từ chối, tôi thêm một lần cay đắng oan trái nữa…
Tôi viết lại câu chuyện đời mình khi đã cận kề tuổi 70, độ tuổi được coi là xưa nay hiếm. Đi qua những trải nghiệm năm tháng cuộc đời, tôi đã luôn dành nụ cười cho người đối diện, còn nước mắt, tôi giấu vào nơi sâu thẳm. Bởi vậy nên thoạt nhìn, ai cũng nghĩ tôi là một bến nước bình yên. Nhưng thực ra thì mới chỉ 5 năm trở lại đây, tôi mới biết thế nào là một cuộc sống hạnh phúc. Nếu ví rằng đời người là một dòng sông thì tôi đang là dòng chảy đoạn cuối nguồn, nước êm trôi, dòng hiền hòa uốn lượn, dịu dàng nghiêng nghiêng soi bóng những bông mây trắng trên bầu trời xanh thẳm. Nếu tôi không nói ra, thì chẳng ai biết được dòng sông cuộc đời tôi đã phải trải qua những đoạn lên thác xuống ghềnh, những lúc quanh co khúc khuỷu, bên lở bên bồi, hay khi gặp lũ dâng tràn đôi bờ như muốn vỡ tan…
Chuyện đau buồn đầu tiên mà tôi cảm nhận qua lời kể, qua nỗi đau của người mẹ là chuyện ông ngoại tôi. Nỗi đau ấy bao trùm lên người ở lại. vì tiếc thương oán hận, vì thái độ ghẻ lạnh, xa lánh của những người quanh tôi. Cái án oan nghiệt ấy gieo xuống đầu gia đình bên ngoại khi tôi chưa biết nói tròn câu. Ông ngoại tôi bị bắn chết bằng ba phát đạn. Khi ông còn thoi thóp, người ta lại chém đầu ông lìa khỏi cổ. Rồi những người đã chém đầu ông lại lấy cào sắt móc vào ngực, vào đầu kéo lê ông trên bãi cát khoảng gần 100 m, có cái lỗ đào sẵn để vùi ông tôi vào đó.
Sau khi giết ông, người ta còn chẳng để lại cho gia đình ông cái gì, kể cả cái bát ăn cơm. Ông ngoại tôi bị giết vì tội là “Địa chủ”, mặc dầu nhà ông không có đất đai ruộng vườn như nhiều địa chủ khác. Nhưng nhà ngoại tôi giàu lắm. Ông giàu có là do buôn bán nước mắm ra tận Hải Phòng, Hà Nội.Thuở ấy, tiền vào nhà ông như nước. Kể ra thật khó mà tin. Mỗi lần thắp hương, ông thường xin tổ tiên, đất trời… tiền hãy vào từ từ. Nhưng tiền bạc vẫn rủ nhau đổ về, rồi thành mối họa… Hồi ấy, mỗi lần người giúp việc xin tiền về quê, ông tôi dặn: vào kho mà lấy. Lấy vừa đủ phân phát cho họ hàng người thân, đừng gánh nhiều mà lãng phí. Ông tôi thương người, hiền lành như thế, mà sao phải chịu cái án oan khiên như vậy! Một kết cục đau thương quá sức. Chết chẳng toàn thây, không một manh chiếu bó, không một người đưa tiễn… nỗi đau ấy ám ảnh tôi mãi đến sau này. Một câu hỏi không lời đáp.
Cái án oan ấy trở lại thêm một lần nữa
Tôi trải qua mấy năm học cấp 3 với một quyết tâm theo lời mẹ dặn: dứt khoát phải học để cứu mình, dứt khoát phải thoát thân khỏi mảnh đất chứa nhiều đau thương này. Mỗi ngày đi học phải đi bộ 25 km cả đi lẫn về. Phải dậy đi học từ lúc 3 giờ sáng. Nhà ở Thạch Kim mà trường học ở Thạch Tiến. Trời rét căm căm, lạnh thấu xương, chân trần đi qua những con đường buốt giá để đến trường. Năm cuối cấp được ở trọ gần trường để đi học nhưng cũng cách 12 km cả đi lẫn về. Mỗi con chữ là mồ hôi và nước mắt, là sự cố gắng phi thường của bản thân tôi và mẹ tôi. Bởi vì, năm tôi 10 tuổi, tôi mồ côi cha. Ông ra đi đột ngột vì một lí do… ngộ độc thức ăn. Thế là, mẹ tôi tứ bề cô quạnh. Gồng gánh nuôi con. Tôi đã tặng bà những câu thơ:
Một đời cõng chiếc đòn tre Đôi vai chai sạn, đè lên kiếp người Chân trần nhịp gánh bước thôi Từ nơi đất tổ, bãi bồi Thạch Kim Dẫu cho giá rét mẹ tìm Từng đồng, từng cắc, một mình nuôi con…
Tôi đi học, ở trọ nhà dân, mẹ phải nộp cho họ 15 kg gạo. Nhưng chủ nhà ăn gì thì tôi ăn nấy. Có lúc phải ăn món lúa non rang vàng, đem giã thành món bột như cám, mà chủ nhà gọi là “lớ”. Muốn nuốt được “lớ” thì phải nhấp nước nếu không sẽ bị nghẹn. Khổ là thế, đói là thế, nhưng tôi học giỏi. Kết thúc quãng đời phổ thông với điểm số đứng thứ nhì toàn tỉnh Hà Tĩnh (sau con ông bí thư tỉnh ủy Hà Tĩnh lúc đó). Hồi bấy giờ, không cần thi đại học. Cứ tốt nghiệp cấp 3 là được vào đại học. Nhưng giảng đường đại học đóng sập cửa trước mắt tôi, vì cán bộ xã không cho tôi đi học, với lý do tôi là cháu của địa chủ. Tôi chỉ được đi học hệ 10+1 để về dạy cấp 2. Bao ước mơ, bao cố gắng đều sụp đổ. Con đường tôi đi, tăm tối vô cùng. Tôi buồn đến mức không muốn gặp bạn bè nữa.
Rồi tôi vào sư phạm, ra làm cô giáo một năm thì mẹ ra đi. Đau đớn nhất, nỗi tiếc nuối nhất là tôi không được gặp mẹ, không thể chăm mẹ lúc mẹ đi xa. Mẹ đi rồi, tôi mang trọng trách người chị cả, thay mẹ lo cho em. Đứa lớn vừa 18, đứa bé 10 tháng tuổi (mẹ tôi đi bước nữa khi bà đã 40 tuổi)
Không biết có phải những vết thương tinh thần ấy đã biến thành vết thương thể xác hay không mà bỗng nhiên tôi bị nhiều căn bệnh đến hỏi thăm một lúc: khớp, tim, dạ dày, mất ngủ triền miên… rồi cộng thêm con gái bỗng lâm bệnh khi tuổi mới đôi mươi. Nước mắt đã rơi, rồi nhiều năm mất ngủ triền miên, tôi chỉ mong được chết đi để quên hết muộn phiền. Hai lần tôi lao đầu vào ô tô nhưng người ta dừng lại được. Tôi càng đau khổ thêm. Nghĩ đến nợ trần ai, kiếp đoạn trường chưa trả hết… mà xót xa không bút nào tả hết. Thực ra, đói nghèo chưa phải là cái đáng sợ nhất. Nỗi đau khổ, sự giày vò về tinh thần còn đáng sợ hơn nhiều. Và khi phải nếm trải cả hai nỗi sợ này thì… nỗi đau cộng dồn như núi. Không tháng nào tôi không ghé thăm bệnh viện. Hàng ngày, tôi uống 5 loại thuốc, nhưng bệnh không giảm.
Rồi một ngày hè năm 2012, một học sinh cũ của chồng tôi và cũng là con một người bạn cũ đã nói với tôi về một môn tu luyện mà người tu sẽ có sức khỏe tốt, tinh thần tốt, đạo đức thăng hoa. Nhưng tôi chỉ nghe thôi mà không tin. Cậu ấy đã kể cho tôi bao nhiêu chuyện thần kì về những người học Đại Pháp nhưng tôi thấy nó rất huyền hoặc. Làm sao có thể tin được các câu chuyện thần thoại kiểu này. Nào là người bạn cùng quê với cậu ấy đã bị liệt mà đứng dậy, rồi đi lại được sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, nào là người nào đó ung thư đã khỏi… nói chung là những chuyện nghe thấy hết sức hoang đường. Nhưng cuối cùng tôi cũng bị thuyết phục sau 3 lần cậu ấy nói tha thiết. Tôi nghĩ đến con mình và tôi mơ hồ: biết đâu, đây là vận may. Mình hãy thử xem sao. Dù sao thì cũng không ai lấy tiền bạc hay cái gì của mình. Nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn bán tín bán nghi.
Nhưng đó lại là lần thử may mắn nhất của đời tôi. Tôi đã có một sự thay đổi lớn lao trong tâm hồn và thể xác sau lần thử vận may ấy. Bao khổ đau dồn nén, bao uất ức một đời người chưa lý giải được, nay tôi đã tỏ tường mọi nguyên do. Nước mắt khổ đau đã dần vơi rồi ngưng hẳn. Tôi đã không còn nuôi dưỡng trong lòng mình nỗi phẫn uất, hận thù những người đã từng làm cho gia đình ngoại tôi và bản thân tôi khốn khổ. Sau một thời gian tập công và đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi cũng không còn những đêm dài trằn trọc, thẫn thờ nghĩ đến cái chết. Và rồi, cả 5 căn bệnh đeo bám tôi và các đơn thuốc cũng lùi vào dĩ vãng. Tôi không còn phải trải qua những cơn đau tim bóp thắt lồng ngực phải nằm chúi đầu xuống cầu thang nữa. Các bệnh viêm khớp, dạ dày, mất ngủ… của tôi cũng tự biến mất lúc nào chẳng hay. Học Phật Pháp, tôi đã ngộ rằng: sống tùy kì tự nhiên, bao dung tha thứ cho bản thân và cho mọi người, hết lòng yêu thương con cháu là niềm hạnh phúc của mọi thành viên trong gia đình rồi.
Giờ đây, có dịp là tôi lại về quê hương, về trường cũ, trường trung học cơ sở Thạch Mĩ, Thạch Hà, Hà Tĩnh nơi tôi gắn bó thời trẻ hoặc trường trung học cơ sở Lý Tự Trọng, Phan Rang, Ninh Thuận nơi tôi gắn bó những năm cuối cùng của nghề phấn trắng bảng đen. Tôi kể lại câu chuyện của tôi, nói lên những hiểu biết của mình về Đại Pháp cho các đồng nghiệp và những người tôi đã gặp. Ai cũng mừng cho tôi và nhiều người mong muốn được học theo để có được một cuộc sống vui vẻ, an lành như tôi hiện nay.
Cuộc đời tôi chính là minh chứng cho câu nói: được sống một ngày không đau đớn trong thân tâm còn hơn sống vạn ngày trong u mê, đau khổ và đen tối. Chỉ khi biết đến Pháp Luân Đại Pháp, khi đã được hưởng 5 năm với gần 2000 ngày hạnh phúc, không bệnh tật khổ đau, tôi mới ngộ ra những điều mà trước đây tôi chưa biết. Tôi hiểu rằng tôi có duyên với nhà Phật nên đã đắc Pháp, mới khỏi hết bệnh tật và được sống một cuộc sống an nhiên tự tại như hiện nay. Mỗi khi nhắc đến người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, Đại Sư: Lý Hồng Chí, tác giả cuốn “Chuyển Pháp Luân”, tôi chỉ còn biết chắp tay, nước mắt nhạt nhòa, thành kính cảm tạ Người Thầy vĩ đại của tôi, Người đã ban cho tôi cuộc đời mới.
Cuối cùng thay cho lời kết của phút trải lòng về cuộc đời mình, tôi có một ước mong, rằng mọi người hãy đừng hạn hẹp vào những điều mình cho là đã biết. Bởi vì nếu ta không tin vào những phát hiện mới, nếu ta không có niềm tin vào những điều tốt đẹp mà ta lựa chọn và gắng sức vươn tới thì ta tự đánh mất đi viên ngọc quý của đời mình, ta tự chặn các con đường rộng mở mà số phận đã ban cho ta.
Ông ngoại bị bắn chết, tuổi thơ của tôi là những năm tháng ai oán cơ cực đầy đau khổ. Đi học xa nhà có lúc phải ăn món lúa non rang vàng, đem giã thành món bột như cám được gọi là “lớ”. Muốn nuốt được “lớ” thì phải nhấp nước nếu không sẽ bị nghẹn. Sau bao cố gắng để vào được đại học thì bị từ chối, tôi thêm một lần cay đắng oan trái nữa…
Tôi viết lại câu chuyện đời mình khi đã cận kề tuổi 70, độ tuổi được coi là xưa nay hiếm. Đi qua những trải nghiệm năm tháng cuộc đời, tôi đã luôn dành nụ cười cho người đối diện, còn nước mắt, tôi giấu vào nơi sâu thẳm. Bởi vậy nên thoạt nhìn, ai cũng nghĩ tôi là một bến nước bình yên. Nhưng thực ra thì mới chỉ 5 năm trở lại đây, tôi mới biết thế nào là một cuộc sống hạnh phúc. Nếu ví rằng đời người là một dòng sông thì tôi đang là dòng chảy đoạn cuối nguồn, nước êm trôi, dòng hiền hòa uốn lượn, dịu dàng nghiêng nghiêng soi bóng những bông mây trắng trên bầu trời xanh thẳm. Nếu tôi không nói ra, thì chẳng ai biết được dòng sông cuộc đời tôi đã phải trải qua những đoạn lên thác xuống ghềnh, những lúc quanh co khúc khuỷu, bên lở bên bồi, hay khi gặp lũ dâng tràn đôi bờ như muốn vỡ tan…
Chuyện đau buồn đầu tiên mà tôi cảm nhận qua lời kể, qua nỗi đau của người mẹ là chuyện ông ngoại tôi. Nỗi đau ấy bao trùm lên người ở lại. vì tiếc thương oán hận, vì thái độ ghẻ lạnh, xa lánh của những người quanh tôi. Cái án oan nghiệt ấy gieo xuống đầu gia đình bên ngoại khi tôi chưa biết nói tròn câu. Ông ngoại tôi bị bắn chết bằng ba phát đạn. Khi ông còn thoi thóp, người ta lại chém đầu ông lìa khỏi cổ. Rồi những người đã chém đầu ông lại lấy cào sắt móc vào ngực, vào đầu kéo lê ông trên bãi cát khoảng gần 100 m, có cái lỗ đào sẵn để vùi ông tôi vào đó.
Sau khi giết ông, người ta còn chẳng để lại cho gia đình ông cái gì, kể cả cái bát ăn cơm. Ông ngoại tôi bị giết vì tội là “Địa chủ”, mặc dầu nhà ông không có đất đai ruộng vườn như nhiều địa chủ khác. Nhưng nhà ngoại tôi giàu lắm. Ông giàu có là do buôn bán nước mắm ra tận Hải Phòng, Hà Nội.Thuở ấy, tiền vào nhà ông như nước. Kể ra thật khó mà tin. Mỗi lần thắp hương, ông thường xin tổ tiên, đất trời… tiền hãy vào từ từ. Nhưng tiền bạc vẫn rủ nhau đổ về, rồi thành mối họa… Hồi ấy, mỗi lần người giúp việc xin tiền về quê, ông tôi dặn: vào kho mà lấy. Lấy vừa đủ phân phát cho họ hàng người thân, đừng gánh nhiều mà lãng phí. Ông tôi thương người, hiền lành như thế, mà sao phải chịu cái án oan khiên như vậy! Một kết cục đau thương quá sức. Chết chẳng toàn thây, không một manh chiếu bó, không một người đưa tiễn… nỗi đau ấy ám ảnh tôi mãi đến sau này. Một câu hỏi không lời đáp.
Cái án oan ấy trở lại thêm một lần nữa
Tôi trải qua mấy năm học cấp 3 với một quyết tâm theo lời mẹ dặn: dứt khoát phải học để cứu mình, dứt khoát phải thoát thân khỏi mảnh đất chứa nhiều đau thương này. Mỗi ngày đi học phải đi bộ 25 km cả đi lẫn về. Phải dậy đi học từ lúc 3 giờ sáng. Nhà ở Thạch Kim mà trường học ở Thạch Tiến. Trời rét căm căm, lạnh thấu xương, chân trần đi qua những con đường buốt giá để đến trường. Năm cuối cấp được ở trọ gần trường để đi học nhưng cũng cách 12 km cả đi lẫn về. Mỗi con chữ là mồ hôi và nước mắt, là sự cố gắng phi thường của bản thân tôi và mẹ tôi. Bởi vì, năm tôi 10 tuổi, tôi mồ côi cha. Ông ra đi đột ngột vì một lí do… ngộ độc thức ăn. Thế là, mẹ tôi tứ bề cô quạnh. Gồng gánh nuôi con. Tôi đã tặng bà những câu thơ:
Một đời cõng chiếc đòn tre Đôi vai chai sạn, đè lên kiếp người Chân trần nhịp gánh bước thôi Từ nơi đất tổ, bãi bồi Thạch Kim Dẫu cho giá rét mẹ tìm Từng đồng, từng cắc, một mình nuôi con…
Tôi đi học, ở trọ nhà dân, mẹ phải nộp cho họ 15 kg gạo. Nhưng chủ nhà ăn gì thì tôi ăn nấy. Có lúc phải ăn món lúa non rang vàng, đem giã thành món bột như cám, mà chủ nhà gọi là “lớ”. Muốn nuốt được “lớ” thì phải nhấp nước nếu không sẽ bị nghẹn. Khổ là thế, đói là thế, nhưng tôi học giỏi. Kết thúc quãng đời phổ thông với điểm số đứng thứ nhì toàn tỉnh Hà Tĩnh (sau con ông bí thư tỉnh ủy Hà Tĩnh lúc đó). Hồi bấy giờ, không cần thi đại học. Cứ tốt nghiệp cấp 3 là được vào đại học. Nhưng giảng đường đại học đóng sập cửa trước mắt tôi, vì cán bộ xã không cho tôi đi học, với lý do tôi là cháu của địa chủ. Tôi chỉ được đi học hệ 10+1 để về dạy cấp 2. Bao ước mơ, bao cố gắng đều sụp đổ. Con đường tôi đi, tăm tối vô cùng. Tôi buồn đến mức không muốn gặp bạn bè nữa.
Rồi tôi vào sư phạm, ra làm cô giáo một năm thì mẹ ra đi. Đau đớn nhất, nỗi tiếc nuối nhất là tôi không được gặp mẹ, không thể chăm mẹ lúc mẹ đi xa. Mẹ đi rồi, tôi mang trọng trách người chị cả, thay mẹ lo cho em. Đứa lớn vừa 18, đứa bé 10 tháng tuổi (mẹ tôi đi bước nữa khi bà đã 40 tuổi)
Không biết có phải những vết thương tinh thần ấy đã biến thành vết thương thể xác hay không mà bỗng nhiên tôi bị nhiều căn bệnh đến hỏi thăm một lúc: khớp, tim, dạ dày, mất ngủ triền miên… rồi cộng thêm con gái bỗng lâm bệnh khi tuổi mới đôi mươi. Nước mắt đã rơi, rồi nhiều năm mất ngủ triền miên, tôi chỉ mong được chết đi để quên hết muộn phiền. Hai lần tôi lao đầu vào ô tô nhưng người ta dừng lại được. Tôi càng đau khổ thêm. Nghĩ đến nợ trần ai, kiếp đoạn trường chưa trả hết… mà xót xa không bút nào tả hết. Thực ra, đói nghèo chưa phải là cái đáng sợ nhất. Nỗi đau khổ, sự giày vò về tinh thần còn đáng sợ hơn nhiều. Và khi phải nếm trải cả hai nỗi sợ này thì… nỗi đau cộng dồn như núi. Không tháng nào tôi không ghé thăm bệnh viện. Hàng ngày, tôi uống 5 loại thuốc, nhưng bệnh không giảm.
Rồi một ngày hè năm 2012, một học sinh cũ của chồng tôi và cũng là con một người bạn cũ đã nói với tôi về một môn tu luyện mà người tu sẽ có sức khỏe tốt, tinh thần tốt, đạo đức thăng hoa. Nhưng tôi chỉ nghe thôi mà không tin. Cậu ấy đã kể cho tôi bao nhiêu chuyện thần kì về những người học Đại Pháp nhưng tôi thấy nó rất huyền hoặc. Làm sao có thể tin được các câu chuyện thần thoại kiểu này. Nào là người bạn cùng quê với cậu ấy đã bị liệt mà đứng dậy, rồi đi lại được sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, nào là người nào đó ung thư đã khỏi… nói chung là những chuyện nghe thấy hết sức hoang đường. Nhưng cuối cùng tôi cũng bị thuyết phục sau 3 lần cậu ấy nói tha thiết. Tôi nghĩ đến con mình và tôi mơ hồ: biết đâu, đây là vận may. Mình hãy thử xem sao. Dù sao thì cũng không ai lấy tiền bạc hay cái gì của mình. Nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn bán tín bán nghi.
Nhưng đó lại là lần thử may mắn nhất của đời tôi. Tôi đã có một sự thay đổi lớn lao trong tâm hồn và thể xác sau lần thử vận may ấy. Bao khổ đau dồn nén, bao uất ức một đời người chưa lý giải được, nay tôi đã tỏ tường mọi nguyên do. Nước mắt khổ đau đã dần vơi rồi ngưng hẳn. Tôi đã không còn nuôi dưỡng trong lòng mình nỗi phẫn uất, hận thù những người đã từng làm cho gia đình ngoại tôi và bản thân tôi khốn khổ. Sau một thời gian tập công và đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi cũng không còn những đêm dài trằn trọc, thẫn thờ nghĩ đến cái chết. Và rồi, cả 5 căn bệnh đeo bám tôi và các đơn thuốc cũng lùi vào dĩ vãng. Tôi không còn phải trải qua những cơn đau tim bóp thắt lồng ngực phải nằm chúi đầu xuống cầu thang nữa. Các bệnh viêm khớp, dạ dày, mất ngủ… của tôi cũng tự biến mất lúc nào chẳng hay. Học Phật Pháp, tôi đã ngộ rằng: sống tùy kì tự nhiên, bao dung tha thứ cho bản thân và cho mọi người, hết lòng yêu thương con cháu là niềm hạnh phúc của mọi thành viên trong gia đình rồi.
Giờ đây, có dịp là tôi lại về quê hương, về trường cũ, trường trung học cơ sở Thạch Mĩ, Thạch Hà, Hà Tĩnh nơi tôi gắn bó thời trẻ hoặc trường trung học cơ sở Lý Tự Trọng, Phan Rang, Ninh Thuận nơi tôi gắn bó những năm cuối cùng của nghề phấn trắng bảng đen. Tôi kể lại câu chuyện của tôi, nói lên những hiểu biết của mình về Đại Pháp cho các đồng nghiệp và những người tôi đã gặp. Ai cũng mừng cho tôi và nhiều người mong muốn được học theo để có được một cuộc sống vui vẻ, an lành như tôi hiện nay.
Cuộc đời tôi chính là minh chứng cho câu nói: được sống một ngày không đau đớn trong thân tâm còn hơn sống vạn ngày trong u mê, đau khổ và đen tối. Chỉ khi biết đến Pháp Luân Đại Pháp, khi đã được hưởng 5 năm với gần 2000 ngày hạnh phúc, không bệnh tật khổ đau, tôi mới ngộ ra những điều mà trước đây tôi chưa biết. Tôi hiểu rằng tôi có duyên với nhà Phật nên đã đắc Pháp, mới khỏi hết bệnh tật và được sống một cuộc sống an nhiên tự tại như hiện nay. Mỗi khi nhắc đến người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, Đại Sư: Lý Hồng Chí, tác giả cuốn “Chuyển Pháp Luân”, tôi chỉ còn biết chắp tay, nước mắt nhạt nhòa, thành kính cảm tạ Người Thầy vĩ đại của tôi, Người đã ban cho tôi cuộc đời mới.
Cuối cùng thay cho lời kết của phút trải lòng về cuộc đời mình, tôi có một ước mong, rằng mọi người hãy đừng hạn hẹp vào những điều mình cho là đã biết. Bởi vì nếu ta không tin vào những phát hiện mới, nếu ta không có niềm tin vào những điều tốt đẹp mà ta lựa chọn và gắng sức vươn tới thì ta tự đánh mất đi viên ngọc quý của đời mình, ta tự chặn các con đường rộng mở mà số phận đã ban cho ta.
Hơn 4 năm trong nghề huấn HLV thể hình, Lê Hoàng Hùng (29 tuổi, tạm trú tại Tân Mai, Hoàng Mai, Hà Nội) cho biết, anh luôn nhắc mình tránh xa những cạm bẫy mà một số đồng nghiệp đã gặp phải trong nghề. Thế nhưng chỉ một phút yếu lòng, anh đã mất đi tất cả.
Hùng kể: “Ngày đó, gia đình tôi gặp khó khăn về kinh tế, tài sản bị bán hết để trả nợ ngân hàng. Tôi phải gánh trên vai trách nhiệm nuôi hai em đang ăn học đại hoc và một khoản lớn tiền vay nặng lãi. Vì thế tôi phải tìm mọi cách để kiếm tiền, kể cả việc nhận làm HLV online”.
Thấy Hùng khó khăn, vài vị khách quen cũng giới thiệu bạn bè để Hùng có thêm thu nhập. Trong số đó, Hùng ấn tượng đặc biệt với vị khách mới tên Hằng (52 tuổi), người đàn bà lớn tuổi nhưng vẫn còn xuân sắc.
Ảnh: Istock
“Trước khi chọn tôi là HLV riêng, chị ta thử thách tôi 2 ngày. Đến ngày thứ 3, chị ta gọi tôi đi uống cà phê. Đi cùng nhau buổi sáng, buổi chiều tài khoản của tôi báo được cộng 100 triệu đồng. Người chuyển khoản nhắn qua hệ thống ngân hàng: “Món quà ngày gặp mặt” khiến tôi ngẩn người.
Tôi nhấc điện thoại và gọi cho người mà tôi biết chắc là chủ nhân của món quà. Vừa gọi, phía đầu dây bên kia đã có người bắt máy. Tuy nhiên, chị ấy muốn tôi thư giãn, đừng quá để tâm đến số tiền nhỏ và cũng đừng liên lạc khi chị ấy chưa sẵn sàng”, Hùng kể.
Anh nói tiếp: “Cả đêm hôm đó, tôi không chợp mắt. Tôi nghĩ về số tiền mà tôi đang cần, nhưng cũng đưa nó lên bàn cân để tính toán đến những việc tôi phải làm vì nó. Cuối cùng tôi quyết định từ chối.
Buổi tập gym chiều hôm sau, tôi gặp lại chị ấy, tôi muốn hoàn trả số tiền nhưng chị ấy không đồng ý. Chị ấy nói tôi cứ cầm nó để làm những việc cần thiết…”.
Hùng chia sẻ tiếp: “Thú thật, lúc đó tôi rất cần tiền. Vì thế tôi nói với chị ấy, tôi sẽ mượn và trả trong 1 tháng”.
Tuy nhiên, trong 1 tháng đó, Hùng đã nhận ra sai lầm của mình. Người chuyển tiền cho Hùng là một người đàn bà đầy quyền lực…
“Gia đình chị ta có một hệ thống cửa hàng đồ gỗ. Chồng chị là một đại gia có tiếng. Tuy nhiên anh ta quá bận rộn khiến chị ấy cảm thấy cô đơn…”, Hùng nói.
Theo lời Hùng, kể từ khi chuyển tiền, người đàn bà này yêu cầu Hùng không kèm thêm bất cứ khách hàng nào khi có mặt chị ta. Bù lại chị ta cũng trả cho Hùng một thù lao hậu hĩnh ngoài khoản tiền 100 triệu đồng.
Hình ảnh tại một phòng tập thể hình ở Hà Nội. Ảnh: Minh Anh
Ban đầu, Hùng cố gắng chiều theo. Tuy nhiên càng ngày Hùng càng nhận ra cái giá mà Hùng phải trả đắt gấp trăm lần. Người đàn bà ấy muốn Hùng là của riêng mình, muốn Hùng ở cạnh chị ta bất cứ khi nào chị ta cần. Khi Hùng có ý sao nhãng, chị ta cho người theo dõi và “phát điên” khi biết Hùng đã có bạn gái.
“Bạn gái tôi là y tá. Cô ấy làm việc ở một trung tâm y tế quận. Sau khi biết cô ấy là bạn gái của tôi, người đàn bà đó đã cho người đến tận nơi “dạy dỗ” cô ấy.
Sau đó, chị ta cho người đến gặp lãnh đạo của bạn gái tôi và nói rằng, bạn gái tôi đang có quan hệ bất chính với chồng chị ta. Cùng với đó, chị ta cũng làm đủ trò “bẩn thỉu” khiến bạn gái tôi không thể tin tôi. Cô ấy dứt khoát nói lời chia tay.
Nhận thấy đây là người đàn bà quá quắt, tôi đã vay mượn tiền và trả số nợ 100 triệu đồng cho chị ta. Thế nhưng bằng cách nào đó, người quản lý đã cho tôi nghỉ việc. Tôi đành phải đi tìm công việc HLV ở một trung tâm khác.
Vậy mà đến đâu, người đàn bà đó cũng phát hiện ra. Sau khi ngọt nhạt muốn tôi là bồ nhí không thành, chị ấy lại tác động đến những người cấp trên khiến tôi phải nghỉ việc”, Hùng nhớ lại.
Anh cho biết, hơn 1 năm trời sau đó, Hùng phải lẩn tránh người đàn bà ghê gớm ấy. Bây giờ tuy không phải lẩn trốn nữa vì chị ta đã đi định cư nước ngoài nhưng Hùng cũng không dám quay trở lại với nghề.
Trong chiếc cũi sắt được kê sát vách, một cô gái đang ngủ. Gương mặt phảng phất chút thơ ngây, cô gái có giấc ngủ thật ngoan hiền. Bà cụ đứng kế bên nhìn vào, đôi mắt bà đỏ hoe...
Cánh đồng xã Suối Hiệp (H. Diên Khánh, Khánh Hòa) vừa gặt xong. Trên những thửa ruộng, rơm được trải thành từng hàng. Một chiếc máy do một người điều khiển lầm lũi cuộn thành những cuộn rơm tròn trịa ...
Hơn 4 năm trong nghề huấn HLV thể hình, Lê Hoàng Hùng (29 tuổi, tạm trú tại Tân Mai, Hoàng Mai, Hà Nội) cho biết, anh luôn nhắc mình tránh xa những cạm bẫy mà một số đồng nghiệp đã gặp phải trong nghề. Thế nhưng chỉ một phút yếu lòng, anh đã mất đi tất cả.
Hùng kể: “Ngày đó, gia đình tôi gặp khó khăn về kinh tế, tài sản bị bán hết để trả nợ ngân hàng. Tôi phải gánh trên vai trách nhiệm nuôi hai em đang ăn học đại hoc và một khoản lớn tiền vay nặng lãi. Vì thế tôi phải tìm mọi cách để kiếm tiền, kể cả việc nhận làm HLV online”.
Thấy Hùng khó khăn, vài vị khách quen cũng giới thiệu bạn bè để Hùng có thêm thu nhập. Trong số đó, Hùng ấn tượng đặc biệt với vị khách mới tên Hằng (52 tuổi), người đàn bà lớn tuổi nhưng vẫn còn xuân sắc.
Ảnh: Istock
“Trước khi chọn tôi là HLV riêng, chị ta thử thách tôi 2 ngày. Đến ngày thứ 3, chị ta gọi tôi đi uống cà phê. Đi cùng nhau buổi sáng, buổi chiều tài khoản của tôi báo được cộng 100 triệu đồng. Người chuyển khoản nhắn qua hệ thống ngân hàng: “Món quà ngày gặp mặt” khiến tôi ngẩn người.
Tôi nhấc điện thoại và gọi cho người mà tôi biết chắc là chủ nhân của món quà. Vừa gọi, phía đầu dây bên kia đã có người bắt máy. Tuy nhiên, chị ấy muốn tôi thư giãn, đừng quá để tâm đến số tiền nhỏ và cũng đừng liên lạc khi chị ấy chưa sẵn sàng”, Hùng kể.
Anh nói tiếp: “Cả đêm hôm đó, tôi không chợp mắt. Tôi nghĩ về số tiền mà tôi đang cần, nhưng cũng đưa nó lên bàn cân để tính toán đến những việc tôi phải làm vì nó. Cuối cùng tôi quyết định từ chối.
Buổi tập gym chiều hôm sau, tôi gặp lại chị ấy, tôi muốn hoàn trả số tiền nhưng chị ấy không đồng ý. Chị ấy nói tôi cứ cầm nó để làm những việc cần thiết…”.
Hùng chia sẻ tiếp: “Thú thật, lúc đó tôi rất cần tiền. Vì thế tôi nói với chị ấy, tôi sẽ mượn và trả trong 1 tháng”.
Tuy nhiên, trong 1 tháng đó, Hùng đã nhận ra sai lầm của mình. Người chuyển tiền cho Hùng là một người đàn bà đầy quyền lực…
“Gia đình chị ta có một hệ thống cửa hàng đồ gỗ. Chồng chị là một đại gia có tiếng. Tuy nhiên anh ta quá bận rộn khiến chị ấy cảm thấy cô đơn…”, Hùng nói.
Theo lời Hùng, kể từ khi chuyển tiền, người đàn bà này yêu cầu Hùng không kèm thêm bất cứ khách hàng nào khi có mặt chị ta. Bù lại chị ta cũng trả cho Hùng một thù lao hậu hĩnh ngoài khoản tiền 100 triệu đồng.
Hình ảnh tại một phòng tập thể hình ở Hà Nội. Ảnh: Minh Anh
Ban đầu, Hùng cố gắng chiều theo. Tuy nhiên càng ngày Hùng càng nhận ra cái giá mà Hùng phải trả đắt gấp trăm lần. Người đàn bà ấy muốn Hùng là của riêng mình, muốn Hùng ở cạnh chị ta bất cứ khi nào chị ta cần. Khi Hùng có ý sao nhãng, chị ta cho người theo dõi và “phát điên” khi biết Hùng đã có bạn gái.
“Bạn gái tôi là y tá. Cô ấy làm việc ở một trung tâm y tế quận. Sau khi biết cô ấy là bạn gái của tôi, người đàn bà đó đã cho người đến tận nơi “dạy dỗ” cô ấy.
Sau đó, chị ta cho người đến gặp lãnh đạo của bạn gái tôi và nói rằng, bạn gái tôi đang có quan hệ bất chính với chồng chị ta. Cùng với đó, chị ta cũng làm đủ trò “bẩn thỉu” khiến bạn gái tôi không thể tin tôi. Cô ấy dứt khoát nói lời chia tay.
Nhận thấy đây là người đàn bà quá quắt, tôi đã vay mượn tiền và trả số nợ 100 triệu đồng cho chị ta. Thế nhưng bằng cách nào đó, người quản lý đã cho tôi nghỉ việc. Tôi đành phải đi tìm công việc HLV ở một trung tâm khác.
Vậy mà đến đâu, người đàn bà đó cũng phát hiện ra. Sau khi ngọt nhạt muốn tôi là bồ nhí không thành, chị ấy lại tác động đến những người cấp trên khiến tôi phải nghỉ việc”, Hùng nhớ lại.
Anh cho biết, hơn 1 năm trời sau đó, Hùng phải lẩn tránh người đàn bà ghê gớm ấy. Bây giờ tuy không phải lẩn trốn nữa vì chị ta đã đi định cư nước ngoài nhưng Hùng cũng không dám quay trở lại với nghề.
Trong chiếc cũi sắt được kê sát vách, một cô gái đang ngủ. Gương mặt phảng phất chút thơ ngây, cô gái có giấc ngủ thật ngoan hiền. Bà cụ đứng kế bên nhìn vào, đôi mắt bà đỏ hoe...
Cánh đồng xã Suối Hiệp (H. Diên Khánh, Khánh Hòa) vừa gặt xong. Trên những thửa ruộng, rơm được trải thành từng hàng. Một chiếc máy do một người điều khiển lầm lũi cuộn thành những cuộn rơm tròn trịa ...
Nuốt xương cá, người đàn ông bị đâm thủng ruột non
Thông tin từ bệnh viện Đa khoa TP. Cần Thơ cho biết, khoa Ngoại Tổng hợp bệnh viện này vừa phẫu thuật nội soi lấy một chiếc xương cá dài 4cm đâm thủng ruột non
04/05/2017 07:46 PM
239
Theo đó, bệnh nhân N.B.T (48 tuổi, ngụ huyện Tam Bình, Vĩnh Long) nhập viện trong tình trạng đau bụng cấp, đặc biệt đau rất nhiều ở hố chậu phải.
Theo bệnh nhân, trước khi nhập viện 3 ngày có ăn canh chua nấu với cá tai tượng, không ăn thức ăn lạ. Sau khi ăn cơm bệnh nhân bị đau bụng, người nhà có mua thuốc giảm đau để uống nhưng vẫn không hết mà ngày càng đau nặng hơn.
Chiếc xương cá đâm thủng ruột non được bác sĩ nội soi gắp ra
Sau khi nhập viện bệnh nhân được thăm khám, siêu âm và các bác sĩ chẩn đoán bệnh nhân T. bị viêm phúc mạc nghi do viêm ruột thừa vỡ, tuy nhiên khi nội soi vào ổ bụng thì thấy ổ bụng có dịch mũ và giả mạc, ruột thừa bị viêm thứ phát, đoạn cuối ruột non ( tức hồi tràng) bị xương cá đâm thủng, một phần xương cá nằm lòi trong ổ bụng, một phần nằm trong lòng ruột. Lúc này, các bác sĩ dùng dụng cụ phẫu thuật nội soi đã lấy xương cá có kích thước 0,3x4cm, đồng thời khâu lại lỗ thủng ruột non.
Bác sĩ La Vă Phú - Trưởng khoa Ngoại Tổng hợp cho biết, bệnh viện Đa khoa TP. Cần Thơ cho biết: "Trước đây thường phải mổ hở để lấy xương và khâu ruột. Nhưng nay nhờ ứng dụng phẫu thuật nội soi nên bệnh nhân tránh được mổ đường mổ dài. Sau mổ ít đau, ít biến chứng nhiễm trùng vết mổ và mau hồi phục".
Hiện sức khỏe bệnh nhân đã ổn, đã ăn cháo và đi lại được, có thể xuất viện vào ngày mai.
Nuốt xương cá, người đàn ông bị đâm thủng ruột non
Thông tin từ bệnh viện Đa khoa TP. Cần Thơ cho biết, khoa Ngoại Tổng hợp bệnh viện này vừa phẫu thuật nội soi lấy một chiếc xương cá dài 4cm đâm thủng ruột non
04/05/2017 07:46 PM
239
Theo đó, bệnh nhân N.B.T (48 tuổi, ngụ huyện Tam Bình, Vĩnh Long) nhập viện trong tình trạng đau bụng cấp, đặc biệt đau rất nhiều ở hố chậu phải.
Theo bệnh nhân, trước khi nhập viện 3 ngày có ăn canh chua nấu với cá tai tượng, không ăn thức ăn lạ. Sau khi ăn cơm bệnh nhân bị đau bụng, người nhà có mua thuốc giảm đau để uống nhưng vẫn không hết mà ngày càng đau nặng hơn.
Chiếc xương cá đâm thủng ruột non được bác sĩ nội soi gắp ra
Sau khi nhập viện bệnh nhân được thăm khám, siêu âm và các bác sĩ chẩn đoán bệnh nhân T. bị viêm phúc mạc nghi do viêm ruột thừa vỡ, tuy nhiên khi nội soi vào ổ bụng thì thấy ổ bụng có dịch mũ và giả mạc, ruột thừa bị viêm thứ phát, đoạn cuối ruột non ( tức hồi tràng) bị xương cá đâm thủng, một phần xương cá nằm lòi trong ổ bụng, một phần nằm trong lòng ruột. Lúc này, các bác sĩ dùng dụng cụ phẫu thuật nội soi đã lấy xương cá có kích thước 0,3x4cm, đồng thời khâu lại lỗ thủng ruột non.
Bác sĩ La Vă Phú - Trưởng khoa Ngoại Tổng hợp cho biết, bệnh viện Đa khoa TP. Cần Thơ cho biết: "Trước đây thường phải mổ hở để lấy xương và khâu ruột. Nhưng nay nhờ ứng dụng phẫu thuật nội soi nên bệnh nhân tránh được mổ đường mổ dài. Sau mổ ít đau, ít biến chứng nhiễm trùng vết mổ và mau hồi phục".
Hiện sức khỏe bệnh nhân đã ổn, đã ăn cháo và đi lại được, có thể xuất viện vào ngày mai.